Page 17 - Tạp chí Năng lượng Mới số 207
P. 17

nói đến tài liệu nào cụ thể. Có lẽ đó là   mà được nuôi dưỡng từ những ca trực   niềm tin, máu, mồ hôi và nước mắt. Đó
          những  tập  ghi  chú  kỹ  thuật,  những   giữa biển khơi, nơi chỉ còn lại lòng tin   là linh hồn của ngành, là ngọn lửa giữ
          phần  tóm  lược  trọng  tâm  mà  tôi  đã   và tinh thần đồng đội.   vững bản sắc và dẫn đường cho hành
          biên soạn trong thời gian công tác tại   Từ  kỹ  sư  khoan  giếng,  địa  chất,   trình 50 năm vững vàng ra biển lớn.
          hiện trường.                      vận  hành  đến  hậu  cần,  y  tế,  ai  cũng
            Lời khen ấy, mộc mạc, chân thành,   hiểu công việc của mình gắn liền với   Cảm nhận - Một đời nhìn lại
          đến từ thế hệ trẻ, chính là phần thưởng   an ninh năng lượng quốc gia. Những
          giá  trị  nhất  mà  tôi  từng  nhận  được.   buổi giao ban giữa trùng khơi, những   Giờ đây, khi đã bước sang tuổi 87,
          Không  phải  vì  danh  tiếng,  mà  vì  tôi   bữa cơm giản dị không phân biệt cấp   tôi ngồi lặng lẽ giở lại những trang nhật
          biết: những điều mình từng viết, từng   bậc, những lần cùng nhau vượt bão...   ký giàn khoan cũ - từng tờ giấy sờn gáy,
          chia  sẻ,  vẫn  còn  sống,  vẫn  được  nhớ   đã dệt nên văn hóa kỷ luật, đoàn kết   vẫn còn vết dầu loang và vài nét bút
          đến  và  quan  trọng  hơn  cả,  vẫn  còn   và nhân văn.             nhòe vì nước biển. Những con số, sơ đồ
          hữu ích.                             Petrovietnam cũng là nơi hun đúc   kỹ thuật, ghi chú vội trong ca đêm... tất
            Những  gì  tôi  để  lại  có  thể  không   tinh thần học hỏi, sáng tạo và không   cả ùa về như mới hôm qua. Mỗi trang
          phải sách giáo khoa, nhưng là những   ngừng đổi mới. Những ý tưởng lớn đôi   đều là một phần ký ức sống động, có
          ghi  chú,  bản  phân  tích,  đồ  thị  thực   khi nảy sinh từ các lán dã chiến, nơi kỹ   mồ hôi, có nước mắt, có cả tiếng cười
          nghiệm,  tất  cả  đúc  rút  từ  thực  tiễn   sư trẻ dám nghĩ, dám làm. Tinh thần   của những ngày tháng khó quên.
          khoan  khai  thác  dầu  khí  suốt  mấy   “không ngừng tiến lên” đã giúp ngành   Càng  về  già,  tôi  càng  thấm  thía
          chục năm. Tôi luôn tâm niệm: tri thức   vượt qua thách thức, vươn tới độ sâu,   rằng, điều quý giá nhất trong suốt hành
          là phải được sống tiếp, chứ không chỉ   công nghệ và hiệu quả cao hơn.  trình làm nghề không phải là chức vụ
          nằm lại trên bàn giấy.               Bên  cạnh  đó,  văn  hóa  dầu  khí   hay bằng khen, mà là cảm giác được
            Gần đây, tôi và nhóm cộng tác đã   còn lan tỏa tới cộng đồng, qua những   sống hết mình trong từng công trình,
          hoàn tất bản thảo một công trình khoa   chương  trình  an  sinh  xã  hội,  những   từng giếng khoan và đặc biệt là được
          học,  là  kết  tinh  của  gần  40  năm  làm   ngôi trường vùng sâu do người dầu khí   chứng  kiến  ngành  dầu  khí  Việt  Nam
          việc  trong  thực  tiễn  ngành  dầu  khí.   dựng lên. Và sau mỗi người lính biển là   từng bước lớn mạnh, từng bước khẳng
          Công trình hiện đang trong quá trình   hậu phương thầm lặng, những người   định vị thế không chỉ trong nước mà
          xét  duyệt  giải  thưởng  khoa  học  cấp   vợ,  người  mẹ  từng  hy  sinh  cả  thanh   cả quốc tế.
          Nhà  nước  mang  tên  Chủ  tịch  Hồ  Chí   xuân để tiếp sức cho sự nghiệp chung.  Tôi từng nói với lớp trẻ: “Đời người
          Minh. Tôi không mưu cầu danh tiếng.   Văn  hóa  Petrovietnam  là  tài  sản   như một hành trình khoan thăm dò, có
          Tôi chỉ mong nếu công trình được công   vô hình nhưng vô giá, được xây bằng   lúc chìm sâu vào tầng đá, tối tăm và áp
          nhận, thì những gì tôi và cộng sự đúc
          kết  sẽ  tiếp  tục  sống  trong  dòng  chảy
          phát triển của đất nước, như một hòn
          than nhỏ giữ lửa trong đại ngàn.
            Tôi nghĩ đến những ngày còn cặm
          cụi bên bàn vẽ kỹ thuật, lúc cúp điện
          phải  soi  đèn  pin,  ghi  chú  từng  thông
          số, từng biến động áp suất lòng giếng...
          Và hôm nay, khi công nghệ đã khác, tôi
          vẫn tin một điều: lòng yêu nghề, tinh
          thần khoa học và đạo đức nghề nghiệp,
          vẫn  là  nền  móng  bền  vững  nhất  của
          bất cứ ngành công nghiệp nào.
            Có  lẽ,  di  sản  lớn  nhất  tôi  để  lại,
          không  phải  những  giếng  khoan  từng
          giám sát, những mỏ từng khai thác, mà
          là niềm tin: Thế hệ trẻ Việt Nam hoàn
          toàn có thể làm chủ công nghệ, miễn là
          họ giữ được ngọn lửa đam mê và tinh
          thần học hỏi không ngừng. Đó là ngọn
          lửa tôi đã nhận từ thế hệ đi trước và
          giờ đây, tôi lại tiếp tục truyền đi.

          Giá trị gắn kết và khát vọng

            Ngành dầu khí không chỉ là chuyện
          kỹ thuật và con số, mà còn là một hệ
          giá  trị  được  hun  đúc  từ  gian  khổ,  trí                                           Ông Đặng Của
                                                                                                  và cộng sự làm việc
          tuệ và lòng tận tụy của biết bao thế hệ.                                                trên giàn khoan
          Văn  hóa  ấy  không  đến  từ  khẩu  hiệu,                                               mỏ Bạch Hổ

                                                                                  NĂNG LƯỢNG MỚI  Số 207  (26-8-2025) 17
   12   13   14   15   16   17   18   19   20   21   22